Hơn 10 giờ đêm, anh mệt mỏi bước lên
được căn hộ tầng 10 của mình. Chợt sững người, dưới ánh sáng vàng vọt ở hành
lang, người bạn cũ thời đại học đang ngồi nhẫn nại chờ đợi. Cuộc gặp sau gần
chục năm xa được anh đón nhận bằng câu hỏi: “Lâu nay biến đi đâu thế, chắc nhân
dịp gì mới ghé?…”. Bạn làm nghề đi đo đạc địa chính thay đổi địa điểm công việc
nay đây mai kia, mà chỉ toàn ở ngoại thành thôi, chẳng mấy khi gặp bạn gặp bè.
“Lâu quá không có tin tức gì về bạn bè, tao nhớ tụi bay, thế là bắt xe ôm đi
mấy chục cây số về đây, chờ đã hơn hai tiếng đồng hồ rồi”.
Gợn lên trong anh một cảm giác có lỗi.
Cái cảm giác của những kẻ sống thu mình ở thành thị quá lâu, bị bao chặt bởi
một kiểu sống theo quan hệ mùa vụ, nhân dịp… Bạn bè, đồng nghiệp đến thăm nhau
cứ “hẹn có dịp rảnh…”, để rồi chỉ sau vài chục phút lại gặp nhau trong quán
nhậu rỉ rả, lại cười chào vờ như chẳng có lời hẹn đã qua. Thậm chí dạo anh mới
đi làm, một đồng nghiệp còn khuyên rất chân thành: “Nếu các sếp không mời thì
chớ tự tiện đến nhà thăm, kẻo không lại bị cho là dòm ngó hoặc là đến để tâu
hót, nịnh nọt…”. Những định kiến cứ như vây bọc những con người thị thành…
Cái bắt tay của bạn bóp thật chặt dứt
anh ra khỏi những suy nghĩ miên man. Thế là bạn đi… Anh ngồi bệt xuống chỗ bạn
vừa đứng lên, lại miên man: Giá mà người ta luôn có thể đến thăm nhau với một
lý do giản dị như thế, vì còn nhớ về nhau…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét