Thứ Năm, 29 tháng 12, 2011
Cuối năm
Thời khắc cuối cùng của năm cũng sẽ đến, chỉ còn vài giờ nửa . Một năm đã qua 365 ngày cứ tưởng rất dài, nhưng nhanh quá .Mình đã làm được gì? cho mình và cho đời .Nhiều lúc sự được và mất không cảm nhận không làm mình trăn trở ,có một cái rất ư là chắc chắn THÊM MỘT TUỔI nửa ,nghĩa là đoạn đường đi tới sự hiện hữu đã ngắn mất đi một đoạn .Nhưng có lẽ sẽ không sao cả ,quan trọng là mình đã sống và tồn tại như thế nào thôi. Quy luật của cuộc đời ai rồi cũng sẽ qua , chấp và đón nhận .Không có gì là vĩnh viễn ,tất cả điều có giá trị ở một giai đoạn nhất định nào đó trong quá trình tiến hóa của xã hội.Mọi thứ rồi sẽ qua đi và ta còn lại gì ?Hay chỉ có một khái niệm mơ hồ trong tiềm thức. Mơ và ước có lẽ là một thứ vật phẩm mà thượng đế công bằng nhất khi ban phát cho con người trên thế gian này, tận dụng và thỏa thích mơ đi bạn.Mơ cho cuộc đời mình,cuộc đời người những chân giá trị sự thiện mỹ,hãy sống như mình sống ,chân thành không giả dối .Làm một cái gì đó mà bạn cảm thấy có ích cho đời bạn nhé. Và một năm lại bắt đầu bằng mùa xuân.....
Chủ Nhật, 25 tháng 12, 2011
Chủ Nhật, 4 tháng 12, 2011
CHẠM PHÍA ĐÔNG
Sáng mai giọt nắng
Chạm vế phía đông
Nghe chừng chớm lạnh
Nắng đi ra đồng
Thăm cọng lúa rét
Buồn buồn bước chân
Cái bông súng đỏ
Run run ngại nhần
Em trong lớp học
lạnh vào ngón tay
Học tró giữ nắng
Viết mòm bàn tay
Mình tôi xuống phố
Gác gầy chạm đông
Mấy mùa ở độ
Người xưa theo chồng
Nên ngọn gió nhớ
Chạm về phía đông
Sợ giọt nắng vỡ
Tôi còn tay không.....
T.H,V
Chạm vế phía đông
Nghe chừng chớm lạnh
Nắng đi ra đồng
Thăm cọng lúa rét
Buồn buồn bước chân
Cái bông súng đỏ
Run run ngại nhần
Em trong lớp học
lạnh vào ngón tay
Học tró giữ nắng
Viết mòm bàn tay
Mình tôi xuống phố
Gác gầy chạm đông
Mấy mùa ở độ
Người xưa theo chồng
Nên ngọn gió nhớ
Chạm về phía đông
Sợ giọt nắng vỡ
Tôi còn tay không.....
T.H,V
Thứ Năm, 1 tháng 12, 2011
Tuổi thơ
Quê hương ai cũng có dòng sông tuổi thơ, lời khởi đầu cho một bài hát. Nghe sao mà nhớ ,nhớ để hoài niệm một thời đã qua có lẽ rất lâu. thời của mình tuổi thơ qua đi không phải bằng những đêm hè với trăng thanh gió mát trong khung cảnh yên bình của làng quê ,với lũy tre xanh và dòng sông hiền hòa .Thay cho khung cảnh ấy là tiếng đại bác ru đêm cùng hỏa châu soi sáng,chiến tranh loạn lạc nhiều lúc làm cho con người ta quên mất tuổi thơ của mình đi, chỉ còn lại là tìm cách trốn chạy để mưu cầu một sự bình yên cho mình,tiếc nối rồi cũng sẽ qua. đôi khi hồi tưởng và một chúc luyến tiếc cho tuổi thơ. Chắc có lẽ phải tìm trong mơ ước đi đến những thời khắc . Gặp NGUYỄN NHẬT ÁNH để nói cho tôi xin một vé đi tuổi thơ.....
nkn.
nkn.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)